Tâm sự của một bạn du học sinh – Úc không bình lặng và làm thêm 17 tiếng

0

Úc là một điểm đến nóng cho du học sinh Việt trong thời gian gần đây, với nhiều điểm khác biệt gần như hoàn toàn với cuộc sống tại Vietnam. Một bạn nữ đã tâm sự về những thay đổi của mình sau 2 năm du học tại xứ sở chuột túi này.

Contents

Hai năm rồi!

Hai năm một mình bươn trải ở một đất nước xa xôi không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không ngắn – đủ lâu để cuộc đời mặc sức tung hứng và thử thách sức chịu đựng của tôi. Tôi không hề hối hận vì hai năm qua là thời gian tôi định hình được con người mà tôi muốn trở thành. Là thời gian tôi cần phải có.
Có thể nói quyết định đi du học là quyết định bồng bột. Đi như một cuộc chạy trốn. Trốn khỏi sự mông lung vô định của cuộc sống vừa mới ra trường. Trốn vì sợ mình sẽ chẳng làm được tích sự gì ở cái chốn này trong khi mọi người đặt quá nhiều kỳ vọng. Trốn vì tốt nghiệp trường có tiếng nhất nước nhưng thay vì làm lương nghìn đô như người ta vẫn đồn đại thì tôi lại chỉ vật vã trong một công việc 3 đồng 3 cọc mà thậm chí tôi còn chả thiết tha đam mê gì. Lúc đấy chỉ muốn đi đâu thật xa, đến một nơi không ai biết để có thể bắt đầu lại từ đầu không chút áp lực. Nói là đi trải nghiệm nhưng thực ra là tôi chạy trốn như một đồ hèn vậy đó.


CÓ NHỮNG NGÀY TÔI ĐI LÀM 17 TIẾNG

Cuộc sống ở Úc thật lạ, bình lặng mà lại không bình lặng. Một mình một chốn. Ai cũng nói đi du học chắc phải giàu lắm, cái mác du học sinh thường gắn với mác giàu. Thậm chí cho đến bây giờ mặc dù tôi đã giải thích rất nhiều nhưng người ta vẫn không hề thay đổi quan điểm mà người ta cho là đúng đấy. Kệ thôi. Không thể quan tâm nổi nữa rồi. Thế đấy. Nếu là trước kia tôi sẽ suy nghĩ rất nhiều, thấy chạnh lòng lắm nhưng giờ thì “FK off! None of your business”. Tôi và những người bạn du học sinh của mình đi làm cực hơn…(chắc hẳn mọi người sẽ tự điền được). Có ngày nhiều nhất là 17 tiếng và hôm sau lại như thế. Đi làm nhiều đến mức tưởng như đã để lỡ cả một thời thanh xuân tuổi trẻ. Về đến nhà có hôm là 1h sáng, nhiều hôm chả thèm bật đèn lên nữa, chỉ ngồi xuống mà khóc oà lên thôi. Khóc nhiều lắm. Từ chỗ làm về nhà. Những hôm mưa gió. Đêm khuya, rồi lúc ốm đau. Lúc mới sang một thanh sô-cô-la giảm giá cũng không dám mua. Một cốc trà sữa cũng chả dám uống. Mọi người hỏi “Sao phải làm nhiều vậy, tiền để đâu cho hết”. Again, chả thèm nói nữa. Tiền học, tiền nhà, tiền đi lại, tiền chi tiêu. Tất cả đều phải TỰ. Vậy nên phải đi làm nhiều vậy đấy. Thỉnh thoảng đi chơi up ảnh lên mọi người ố á “Chơi nhởi thích nhỉ, giàu nhỉ, về nhớ mua quà nhá”. Giờ chẳng lẽ đi làm cực như chó cũng up ảnh lên khoe, chắc Facebook lúc đó chẳng còn chỗ chứa nữa mất.

TÔI KHÔNG HỀ HỐI HẬN KHI ĐÃ QUA ĐÂY

Tuy nhiên, tất cả những điều tôi kể trên không phải để kêu ca khổ sở. Tôi không hề hối hận khi đã qua đây. Đất nước này cho tôi quá nhiều thứ, quá nhiều để tôi biết ơn. Đây là thời gian đã hình thành nên một con người tự tin, bản lĩnh, một con người mà từ đây về sau tôi sẽ nỗ lực để hoàn thiện: Một người tốt.

Đất nước này cho tôi quá nhiều thứ, quá nhiều để tôi biết ơn. Annie

Trước kia nếu tôi làm sai tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ, cố tìm cách né tránh giấu diếm. Giờ đây tôi làm sai tôi tự tin nhận sai và nhanh chóng tìm cách giải quyết vấn đề. Nó đã trở thành một phản ứng tự động trong tôi. Bởi vì tôi biết ở đây sẽ chẳng ai nổi giận hay đánh giá hay khinh bỉ khi tôi làm sai cả. “Everyone has to start somewhere”. “Making mistakes doesn’t make you damaged, it makes you wiser and clean”. Ai cũng mắc sai lầm. Giải quyết sai lầm như thế nào mới làm nên con người bạn.

 Trước kia tôi hay trốn tránh đối mặt với vấn đề

Trước kia tôi hay trốn tránh đối mặt với vấn đề. Gặp vấn đề gì không biết, tôi thường tránh đi vì tôi không muốn người ta biết mình yếu kém. Giờ đây tôi thích những gì mà tôi không biết. Vì tôi biết tôi sẽ được chỉ dẫn rất nhiệt tình và chi tiết. Họ chỉ cho tôi không giấu diếm, chỉ cho tôi để tôi giỏi như họ, thậm chí hơn họ. Họ không ghen tị. Đó là sự thật. Đó là sự khác nhau lớn nhất. Tôi gặp người tốt có, người rất tốt có, người xấu có mà người rất xấu cũng có. Nhưng đặc điểm chung mà khác chúng ta là họ không ghen tị. Chính vì điều đó mà tôi học được rất nhiều, kể cả từ những người mà tôi cho là xấu. Và những bài học quý giá đó tôi luyện tôi thành một con người mà chính tôi cảm thấy tự hào.

Trước kia tôi đi dạy, tôi chỉ dùng những kiến thức và kinh nghiệm góp nhặt từ những video tôi xem. Giờ đây, nếu tôi về đi dạy, tôi tự tin tôi sẽ có vô vàn những kiến thức và kinh nghiệm thực tiễn để chia sẻ và giúp học sinh của tôi hoàn thiện theo hướng mà tôi nghĩ sẽ tích cực hơn nhiều.

 Trước kia tôi tự ti lắm. 

Trước kia tôi tự ti lắm. Tôi sẽ chẳng bao giờ dám bốc máy gọi điện cho đối tác hay bắt máy người khác mà chưa chuẩn bị kỹ những gì mình sẽ nói. Bây giờ tôi tự tin lắm. Tôi bắt máy ngay và nói liến thoắng vì tôi luôn biết chính xác mình sẽ nói những gì.
Trước kia tôi không hề chăm chút bản thân, không mặc những bộ đồ mà tôi thích, không làm đẹp theo cách mà tôi muốn. Vì sợ bị đánh giá, vì sợ bị nói này nói kia. Giờ đây tôi chăm chút bản thân hơn. Tôi mặc những bộ đồ mà tôi thấy đẹp, tôi make up tự tin mà chả sợ bị ai nói cạnh nói khoé. Vì tôi biết sẽ chẳng ai chê hay nói xấu gì tôi. Tôi tự tin làm những gì mình thích. Ra đường tôi phải đẹp. Phải chuyên nghiệp. Tôi rèn luyện tôi như thế. Vì tôi muốn thế. Đó là con người làm tôi hài lòng. Tôi không cố làm hài lòng người khác nữa. Vì tôi nhận ra “I’m not some one else’s opinion”.

Nhìn tích cực và luôn cố gắng mỉm cười.

                    Cho dù bạn là ai hãy là “một người tốt”. Annie

Tôi nhận ra cho dù có làm gì đi nữa, cho dù cuộc đời có đưa đẩy bạn đi đâu, đều có lý đó của nó. Thay vì kêu ca khổ sở, hãy đổi kênh trong đầu bạn sang hướng “xem nào, mình sẽ học được gì từ đây”,. Nhìn tích cực và luôn cố gắng mỉm cười. Có lẽ hai năm là đã đủ rồi. Đủ để tôi tích lũy và tôi luyện bản ngã của mình. Đã đến lúc tôi phải trở về để giúp đỡ những người tôi yêu quý tìm được bản ngã của chính họ.

Cho dù bạn là ai hãy là “một người tốt”.

Tôi xin nói một điều cuối. Cho dù bạn là ai hãy là “một người tốt”. Hãy lấy đó là kim chỉ nam sống. Là mục tiêu ưu tiên. Tiền tài, danh vọng chỉ nên xếp sau. Bản thân hãy tự định hình là một người tốt trong mọi hành động và suy nghĩ. Bản thân thấy tốt và không hổ thẹn là được vì bạn không thể làm hài lòng được tất cả mọi người đâu!
Cheers 

4.8/5 - (5 votes)

Tâm sự của Annie English