Luyen Nguyen – Mẹ ơi! con muốn về nhà – TU17

0

Vietucnews – Lắc lư trên những chuyến xe sau giờ làm việc là khoảng thời gian dài lê thê đối với tôi. Chị tôi lại mở bài hát “xuân này con không về” rồi ê a hát. Chỉ là để vơi đi nỗi ấm ức, nhọc nhằn trong cuộc sống. Đã 12 năm rồi chị không được ăn tết ở quê. Tôi cũng không biết chị có nhớ nhà không, nhưng những dồn nén đó, chị lại đổ lên tôi mỗi khi chị nóng giận.

Tôi hay câm nín vì tôi hiểu chị đang nghĩ gì. Sắp lại đến Tết nữa rồi, thời gian ngột ngạt nhất là khi Tết đến. Trên những chuyến xe, một cái cựa mình cũng làm tôi giật thót. Thỉnh thoảng tôi cũng nghe đâu đó tiếng thở dài. Sau những lo toan, dành dụm để gửi tiền về quê. Chị tôi lại nói nhẹ với tôi, chị thấy vui khi nhìn thấy người khác vui. Nhưng  sao tôi  thấy  khoé mắt mình cay cay, sao tôi thấy đôi vai ấy oằn lên những nhọc nhằn, khuôn mặt ấy hằn lên những gió sương.

Ngày Tết, chúng tôi cùng mỉm cười thật tươi cùng kính chúc cha mẹ những điều tốt đẹp. Tôi và chị cùng đón tết với gia đình qua màn hình nhỏ. Chắc cha mẹ không biết đâu, chỉ né màn hình ra là tôi gạt đi những giọt nước mắt và tôi thầm gọi “mẹ ơi! con muốn về nhà”.

Tết ở đây chẳng có mùi cũng chẳng có vị gì cả. Tôi nhớ mùi thơm của nồi bánh chưng. Tôi nhớ nồi thịt gói bánh thừa cha tôi thường kho, béo ngậy và thơm mùi mắm quyện với tiêu. Tôi nhớ lắm cái vị nồi miến gà mẹ thường hay nấu. Tôi nhớ mùi nhang mẹ hay đốt mỗi dịp giao thừa. Mùi nhang hoà vào  mùi trái cây ở mâm ngũ quả, đó là mùi Tết.

Ở Úc, tôi nhớ có lần Tết đến. Tôi mua bánh chưng về ăn. Miếng cắn đầu tiên đã làm tôi nấc nghẹn. Người đang tâm trạng mà ăn cái gì đó kiểu như chỉ giống về hình dáng, ôi ! muốn khóc quá, nước mắt tôi ứa ra. Có một lần cha tôi sang thăm vào đúng dịp Tết. Tôi  nhìn ông lụi hụi gói bánh cho tụi tôi, hai chị em nhảy lên vui sướng. Tôi thì chạy lăng xăng như em bé và đếm từng cái bánh cha gói được. Cha tôi chỉ cười, thì ra chúng nó lớn bằng bao nhiêu cũng chỉ là con của cha. Tôi thích những chiếc bánh xấu xí mà nhiều thịt nhiều đỗ của cha tôi.

Bánh cha  tôi gói không đẹp. Nhưng cái vị đó thì tôi không thể quên. Tôi chẳng cần cao sang. Tôi như vị khách nhỏ ủng hộ ông đến trọn đời.

Đêm nay tôi lại mơ, Tôi mơ về con đường nhỏ. Ngôi nhà chúng tôi chênh vênh bên sườn đồi. Nơi đó có luỹ tre làng, con đường mương chạy vòng quanh. Hình ảnh mẹ với chiếc nón lá  quen thuộc và tôi lại mơ. Nơi đó có mối tình đầu của tôi. Tự dưng mấy câu hát cứ bám lấy tôi:

“Xa nhau là mất thôi 

Tay không chung đôi nhưng giấc mơ vẫn còn bồi hồi trọn đời”.

Khi tôi sang Úc cũng là lúc tôi bỏ lại mối tình đầu dang dở của tôi. Ngày tôi lên máy bay cũng là lần cuối tôi nhìn thấy anh. Ba năm sau tôi về thì anh cũng đã thương người khác. Không phải là ngăn sông cách đò tôi không gặp lại, mà vì lòng người đã chia đôi. Cũng chẳng còn gì mà mong chờ, tôi lại chạy trốn khỏi đó như một kẻ khốn cùng. Rồi tôi gặm nhấm nỗi buồn đó cho đến nhiều năm về sau.

Tết lại sắp đến rồi, tôi lại ngồi buồn nhớ Tết, nhớ bến đò xưa. Bất chợt trong đầu hiện lên vài câu thơ:

“Anh có nghe xuân đang về bên cửa.

Những hạt mưa xuân như bông tuyết tí hon,

rớt từ mái hiên vòm “.

Luyen nguyen (Sophia)